Thể Loại

Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2011

BUỔI CẦU VONG MỘT SĨ QUAN NGƯỜI Ý

Trong loạt bài Những cuộc mạn đàm thân mật với Thế giới bên kia … tiếp theo.

Vong : Tôi đã có mặt đây rồi, các người cứ nói

Hỏi : Vong đã hứa sẽ trở lại với chúng tôi, lợi dụng cơ hội này, chúng tôi có nhiều điều muốn nói.
Vong : Các ông cứ hỏi.

Hỏi : Từ ngày tử trận, vong có còn tham dự trận đánh nào khác nữa không?
Vong : Có chứ, trận cuối.

Hỏi : Là một vong linh, khi nhìn thấy người ta chém giết nhau trong trận đánh, cảnh tượng đó có làm vong cảm thấy ghê rợn như chúng tôi hay không?
Vong : Vâng, ngay khi còn là con người, tôi cũng đã có cảm giác này rồi. Tôn trọng sinh mạng con người vẫn hơn là danh dự của một người lính.

Hỏi : Có vong linh nào thích thú nhìn những cảnh tượng này không?
Vong : Có, nhưng ít thôi.

Hỏi : Còn vong thì có cảm giác ra sao, khi nhìn thấy cảnh tượng đó?
Vong : Thấy tội nghiệp họ và rất là ê chề, giống như cái cảm giác mà các ông nhận thấy khi nhìn bầy thú xâu xé nhau vậy.

Hỏi : Hiện diện trong một trận đánh, khi người ta chết, vong có nhìn thấy hồn họ rời khỏi xác không?
Vong : Thấy chớ !

Hỏi : Như vậy thì khi ấy, vong thấy cả hai, cả hồn lẫn xác của người chết?
Vong : Không, nhưng cái xác nào ? Xác thì phãi có hồn chứ ! Đó chỉ là một thây ma, không hồn.

Hỏi : Trong lúc đó thì vong có thấy rỏ linh hồn người chết không?
Vong : Mờ ảo thôi.

Hỏi : Linh hồn có xuất xác ngay không ? Vong làm ơn chỉ bảo cặn kẻ cho tôi biết, để khi có ai thắc mắc, thì tôi chứng minh.
Vong : Ít có cái chết nào ngay tức khắc. Thường thường thì khi phần xác lãnh một viên đạn hay một quả bom, thì tâm linh đã trăn trối : Tôi chết, ôi Thượng Đế cứu rỗi, giả biệt trần gian yêu dấu … Sau cảm quan này, là cơn đau xé thịt, và lúc đó người ta cảm nhận được linh hồn tách rời thân xác. Và cả một đời người từ nay tụ đọng vào linh hồn, chỉ có linh hồn là vĩnh cửu.

(Ghi chú : Việc này chúng ta có thể so sánh với một nhóm người đang tắm biển, khi quan sát họ, người ta thường không chú ý mấy đến đồ đạt họ cởi ra để lại trên bải biển)

Hỏi : Khi bị chết một cách đột ngột, khi mà người ta không cảm thấy sẽ phải chết trước đó. Người chết có thể nào tự cho là mình bị ảo giác không ? Và khi đã biết rằng đó không phãi là ảo giác vì tim đã ngừng đập, thì người chết ở trạng thái nào lúc ấy?
Vong : Người ấy biết, người ấy ở tận cùng của ảo giác .

(Ghi chú : Không chính xác lắm, chúng tôi biết có nhiều trường hợp, tâm linh cứ tưởng là còn trong ảo giác, và không tin rằng mình đã chết – Gọi là chết oan ức)

Trích “ Un officier de l'armée d'Italie – La Revue Spirite 1858 “
Dịch giả NTT .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét